Xâm nhập giới cờ bạc bịp
Đến nay, “vị” cao thủ ấy đã “ngã ngựa” và phải trả giá cho tội lỗi mình đã gây ra bằng những tháng ngày trong chốn lao tù. Thế nhưng, bài học ấy dường như vẫn còn quá mờ nhạt với những con người chưa ý thức được hệ lụy từ những trò đỏ đen ma quái. Vì lẽ đó, chúng tôi đã dành một thời gian dài để tiếp cận với những “cao thủ” trong giới cờ bạc bịp Miền Nam, thu thập nhiều thông tin, chứng cứ để chuyển tải đến bạn đọc loạt bài: “Đằng sau bức màn cờ bạc bịp” – nhằm “lật tẩy” những trò cờ bạc bịp bợm từ đơn giản đến tinh vi, thường được bọn lừa đảo thực hiện để bòn rút đồng tiền của những con người lầm đường, lạc lối.
Kỳ 1: Gặp “cao thủ” cờ bạc bịp
Ở Đak Nông tay cờ bạc bịp mà chúng tôi lần đầu được tiếp xúc chính là một trong 4 vị tứ trụ về cờ bạc từ những năm 2000 trở lại đây. Người này nổi tiếng tới mức, hễ xuất hiện ở bất kỳ sòng bạc nào cũng không ai dám “tiếp”. Giới cờ bạc vẫn truyền tai nhau rằng, nếu đã gặp gã thì chỉ có đường tán gia bại sản…
Nhập vai
Hai năm trước, hơn hai tháng trời tôi lao theo các cuộc chơi từ một tay giang hồ tỉnh lẻ, tiếp xúc với nhiều thành phần bất hảo khác mới gặp được T., một tay cờ bạc bịp được đồn thổi rất nhiều ở Bình Phước, Đak Nông. Với vóc dáng cao gầy cùng mái tóc lốm đốm bạc, đeo đôi kính cận theo kiểu trí thức cũ…. Vẻ bề ngoài ấy đã đánh lừa được cảm giác của tôi ngay từ lần đầu tiếp cận. Nếu không có lời trích ngang về tiểu sử của T., tôi và nhiều người chắc khó hình dung nổi, đây chính là “cao thủ” từng khuấy đảo rất nhiều sòng bạc, từng lột sạch tiền các con bạc khát nước bằng chiêu trò bài bạc bịp .
Lần đầu tiên gặp tôi, T. trò chuyện nhỏ giọt, cảnh giác cao độ. Thi thoảng, người đàn ông này mới buông giọng theo làn khói thuốc, ánh mắt láo liên nhòm ngó xung quanh. Để phòng ngừa trường hợp xấu, tay giang hồ tỉnh lẻ vội lấy ngay điện thoại, nhắn tin qua máy di động tôi dặn dò: “Ông ấy luôn cảnh giác với người lạ nên chú mày đừng có hỏi gì nhiều. Đã ngồi vào đây là phải tỏ ra bất cần, kể chuyện phiếm vui vẻ chút, tránh mọi nghi ngờ của ổng. Nếu vô tình để lộ thân phận của mình coi chừng không có đường về”. Vì thế nên trong quán cà phê chiều muộn ở ven đường QL14 chúng tôi liên tục “chém gió” các câu chuyện thất thiệt, kể lể bản thân hòng lăm le “lấy số”, như đúng kịch bản đã dựng sẵn mà tay giang hồ tỉnh lẻ chỉ bảo. Ngược lại, T. chỉ nhìn tôi và… cười. Thậm chí, đến cả lời mời ăn tối làm quen, chưa kịp dứt lời, gã đã gạt phăng: “Anh bận!”. Hóa ra, khi trở về, tôi mới được rõ lời từ chối thẳng thừng ấy là do T. chẳng cần ngồi chung mâm với những đám “tép riu”.
Không từ bỏ mục tiêu, chúng tôi tiếp tục chai lì, vùi thân theo các cuộc bù khú thâu đêm với đủ các trò ăn chơi. Cuối cùng, chúng tôi cũng được một tên đàn em, từng là đệ tử ruột của T. sắp xếp cho một cuộc gặp tại quán nhậu. Khi rượu đã mềm môi, tình giang hồ nổi hứng, gã ngỏ lời rủ chúng tôi tiếp tục đi… thư giãn. Lòng vòng trong màn mưa xám xịt, đám người chúng tôi cuối cùng cũng dừng ở một nhà nghỉ nằm sâu trong con đường đất đỏ ở Đức Liễu, Bù Đăng. Cả đám 7 người, áo quần ướt nhèm, mùi rượu nồng nặc lếch thếch bước vào 3 phòng nghỉ đã được T. đặt chỗ trước. Rượu ngấm, tôi vừa định ngã lưng thẳng giấc đã bị đánh thức. Cạnh bên, cả nhóm 6 người khác cũng xuất hiện trong gian phòng chật chội, ngập ngụa khói thuốc. T. lớn giọng: “Anh em mình có “xả” tí không?”. Dứt lời, một bộ bài tú lơ khơ bọc trong lớp ni lông mới cáu cạnh được T. ném phịch xuống giường.
Đảo mắt chờ câu trả lời, gã nhìn chằm chằm vào tôi như muốn truyền đạt thông tin. Mấy tay khác lớn giọng: “Anh hai sắp người nhanh đi còn lập sòng”. Bị đẩy vào thế khó, tôi tìm cách thoái thác: “Hôm nay em không có sự chuẩn bị nên “đạn dược” yếu lắm, các anh cứ chơi trước đi”. Tôi cố gắng liếc ánh mắt cầu cứu tay giang hồ thân tín của T.. Cũng may, nhờ lời biện hộ thêm của hắn nên cả nhóm chấp nhận cho tôi đứng ngoài cuộc. Cánh cửa phòng đóng sập, T., và 3 gã trong nhóm, mặc quần xà lỏn, xòe tiền dưới chân, kẻ kẹp ví dưới đùi, ngồi xoay quanh chiếu bạc.
Lời tự sự của ông trùm cờ bạc
Sau bận bị cho là “nhà quê”, không dám chơi bài bạc, phải khó khăn lắm tôi mới được sắp xếp lại những cuộc gặp với T.. Nhờ mỗi cuộc vui tôi luôn “chịu khó” tranh dành trả tiền nên gã đâm ra quý mến và bắt đầu tỉ tê về cuộc đời của gã. Từ đây, gã bắt đầu hé lộ con đường dẫn đến bài bạc bịp, khiến bản thân gã có lần từng rơi vào cảnh bĩ cực hay những lần gã đã đẩy kẻ khác vào con đường tán gia bại sản vì mê trò đỏ đen. Theo lời gã, để được nổi tiếng trong giới cờ bạc, gã đã phải đánh đổi bằng rất nhiều tiền, mồ hôi, nước mắt, thậm chí… bằng máu!
Gã là con út trong gia đình có 10 anh em quê tận miền Trung, nhà gã nghèo đến độ cái ăn còn phải bấu víu vào mấy bát cháo cầm hơi. Trong số anh em của gã thì có 2 người chết yểu, số còn lại có người đi tù, người khác lên bãi vàng mưu sinh. 15 tuổi, gã đã mồ côi và trở thành một thằng bụi đời đúng nghĩa. Ngày ấy, ban ngày gã lang thang đi lượm ve chai, sắt vụn hoặc làm thuê đủ thứ công việc xung quanh Chợ Huyện. Đêm đến gã chui đầu vào các sòng bạc ngủ vùi ngủ tạm, bên cạnh là những tiếng la hét cùng khói thuốc sặc sụa. Cũng từ đó, những lá bài đỏ đen đã ngấm dần trong con người của gã.
“Có lần, tao đi nhặt lông vịt cho một xưởng đồng nát, chịu tra tấn bởi mùi hôi kinh khủng cả tuần liền, cộng vào số tiền dành dụm, tao có được 1 ngàn đồng. Mà 1 ngàn đồng thời đó lớn lắm. Tối đến, tao chui đầu vào sới bạc nhìn người ta đánh ăn tiền cầm lòng không nổi. Thế là quyết định ăn thua và kết quả “cắn trái ớt”, sạch tiền. Một lần thứ 2, tao ngồi xem người ta đánh từ chiều đến khuya, vòi vĩnh mãi mới được một tay thắng bạc hào phóng cho 500 đồng. Bài đỏ tao ăn, rồi đến cầm cái cũng ăn, vừa đến mờ sáng thì gom hết sòng hôm đó. Nhưng sáng mở mắt dậy thấy trong túi không còn tiền thì mới biết rằng mình bị những người thua bài hôm qua móc sạch” – T. nhớ lại.
Sau hai lần chơi bạc nhưng dù thắng hay thua vẫn bị lột hết tiền, trong đầu óc cậu bé 15 tuổi đã hình thành nên một suy nghĩ phải làm sao chơi bạc mà không bao giờ thất bại? Gã bắt đầu lân la đến cách sòng bạc quan sát, theo dõi và học hỏi. Với những mánh khóe lượm lặt được trong sới bạc phố huyện, gã đã đem đi đánh “bạc điếm” (đánh gian lận) để “ăn rỉa”trong các sòng nhỏ lẻ. Nhưng có lẽ bấy nhiêu ấy lại chưa đủ với bản tính ăn lớn của mình. Bởi thế, gã đã tích góp những gì có được để làm một canh bạc “hoành tráng”.
Kết quả cuối cùng trong canh bạc ý nghĩa của cuộc đời, gã lại thua vì gặp phải tay “thợ” cao tay. Sau này khi nằm trong trại giam tỉnh, gặp một “thợ bài” thật sự và được chỉ giáo thật sự gã mới được biết; trong canh bạc đỏ đen lúc nào cũng có những trò gian lận để qua mắt người chơi. Khi đó gã mới ngộ ra rằng, hóa ra muốn thu gom được tiền của những con bạc khát nước, “say máu” sát phạt thì mình phải thật sự cao tay và lọc lõi. Học “đánh bạc” cũng như học võ công, phải thường xuyên tập luyện cộng thêm tuệ căn của người tập thì có thể biến kỹ năng thành kỹ xảo …
Trong thế giới cờ bạc bịp, chuyện thắng thua không phải do đỏ đen hoặc may rủi như nhiều người thường nghĩ. Thực tế, trong cuộc gặp với một “cao thủ” cờ bạc , T2 mới được bật mí về thế giới cờ bạc “siêu bịp”, các chiêu trò gian xảo, thủ thuật tinh vi mà bọn cờ bạc bịp sử dụng…